Friday, January 4, 2008

Vừa đủ ?

Vừa đủ ?

Mình vừa nhận một message từ YM! như thế này :

"Xin gửi đến All lời cầu chúc vừa đủ, vừa đủ thôi : Vừa đủ hạnh phúc để giữ tâm hồn bạn được ngọt ngào; vừa đủ thử thách để giữ bạn luôn kiên cường; vừa đủ muộn phiền để giữ bạn thật sự là người; vừa đủ hy vọng để cho bạn được hạnh phúc; vừa đủ thất bại để giữ bạn mãi khiêm nhường; vừa đủ thành công để giữ bạn mãi nhiệt tâm; vừa đủ bạn bè để cho bạn được an ủi; vừa đủ vật chất để đáp ứng các nhu cầu cuộc sống của bạn; vừa đủ nhiệt tình để bạn có thể chờ đợi trong hân hoan; vừa đủ niềm tin để xua tan thất vọng". (Mình ghi lại, chỉ sửa mấy chữ in hoa thành chữ thường cho đỡ... xốc con mắt).

Đoạn cuối bị mất nên không đoán được đã hết hay chưa. Nhưng có thể thấy ý tứ của lời chúc vừa đủ kể trên.

Có thể người gửi đồng thời là tác giả mà cũng có thể không phải, chỉ là việc lưu chuyển thông tin trong bạn bè. Nhưng mình nghĩ người có đầu óc viết ra câu này đáng khâm phục và tư duy khá sâu sắc (dù rằng có đôi chỗ theo mình vẫn chưa hoàn chỉnh lắm).

Ở đây, tác giả muốn nhấn mạnh một xu hướng khác cần nên tránh : sự thái quá hay tính cực đoan. Đồng thời, nếu suy gẫm cũng có những điểm không phải là không có cơ sở. Thí dụ : sự thành công dễ dàng và vang dội dễ khiến người ta ngủ quên trong chiến thắng, đây chính là mốc đánh dấu một bước lùi lại, thay vì phát triển lên một tầm vóc mới. Hoặc là, cuộc đời luôn có những thách thức để bạn ra sức chinh phục, khám phá và vượt qua những cản ngại. Nhưng... suốt cả đời luôn là chuỗi dài những thử thách sẽ khiến con người mệt mỏi, chán nản và thái độ bi quan, yếm thế là không tránh khỏi.

Tuy nhiên, cái khái niệm "vừa đủ" không có thước đo, không có chuẩn mực được thừa nhận và tồn tại khách quan trong từng suy nghĩ của con người. Với mình, ngày ba bữa cơm đủ sống lấy làm vui vẻ, mãn nguyện. Nhưng với người khác, một tuần nên có thời gian để cả gia đình gặp nhau bên bàn ăn ở... nhà hàng là vừa đủ vui vẻ.

Sự ham muốn ở con người không dừng lại ở một điểm cố định nào, mà theo thời gian và hoàn cảnh thích hợp sẽ thay đổi. Khi còn nhà tranh vách lá, một chiếc xe đạp là vừa đủ. Khi trở thành đại gia thì chiếc xe gắn máy trở nên xoàng xỉnh tầm thường. Người ta có một nhu cầu cao hơn thế nữa... Và cũng không loại trừ khi điều kiện hoàn cảnh eo hẹp thì cách sống sẽ thay đổi thích hợp (tất nhiên vẫn có thể mơ ước cao hơn). Mặt khác cũng phải thấy rằng, ngoài cái gọi là "vừa đủ", đôi khi lại xuất hiện các xu hướng cực đoan, tuy không phổ biến nhưng không thể phủ nhận. Bình thường, bạn có thể kềm chế cảm xúc và ứng xử một cách thông minh, khôn ngoan. Nhưng khi gặp việc khiến bạn nổi điên lên thì cả ông trời trước mặt bạn cũng không ngán sợ !

Những điều này kể trên không phải là hiếm trong cuộc sống của con người. Và đó cũng là những biểu hiện "người" hơn cả.

Tất nhiên, đây chỉ là lời chúc, không nhất thiết có khả năng thực hiện được hay không. Nhưng ở góc độ cảm nhận cá nhân, mình không dám nhận lời chúc này, chỉ muốn sống hết mình, sống với suy nghĩ và tính cách của mình miễn sao không làm ảnh hưởng xấu tới xã hội, gia đình, không xâm hại quyền và lợi ích người khác là được... À quên, không vi phạm pháp luật nữa (cái này coi vậy mà quan trọng, quên thực hiện coi chừng bị pháp luật chế tài ngay lập tức ! Hì hì !)

No comments: