Monday, January 7, 2008

Cánh thiệp chiều đông

Cánh thiệp chiều đông


Em ghé thăm anh một chiều đông
Rón rén trao tay cánh thiệp hồng
Anh thẩn thờ như người trong mộng
Hóa ra em lại sắp làm chồng !

Thôi nhé, từ đây đã hết rồi
Tụi mình là bạn, bạn cả đời !
Chuyện cũ coi như trò con trẻ
Hãy đến mừng em lấy vợ thôi !

Ờ, mừng em sớm đón cô dâu
Hạnh phúc trăm năm đến bạc đầu
Quanh năm đầy tiếng cười vui vẻ
Mừng má nay thêm đứa con dâu.

Mở cánh thiệp hồng mãi ngẩn ngơ
Người đã ra đi tự bao giờ
Cay đắng dâng đầy dòng nước mắt
Nức nở con tim, kẻ dại khờ.

Đó là chuyện mùa đông năm trước. Giờ chỉ là một vết thương lòng. Vết thương đã lành, nhưng cái sẹo vẫn còn. Cái sẹo cũ dạy cho mình một bài học về "tình yêu". Thì ra, người ta thường lạm dụng từ "yêu" để che giấu những nhu cầu khác về vật chất, về xác thịt. Còn mình thì mù quáng, lú lẫn trong cái thiên đường tưởng tượng ấy, thậm chí dám đánh đổi tất cả để chờ đợi... Một kết cục bi đát, một bài học về sự thủy chung. Chỉ có điều cái giá của bài học ấy quá đắt, nó tước đoạt cả một khoảng trời thanh xuân của mình với những lời hứa hẹn hảo huyền, sự chờ đợi mỏi mòn đến phút cuối, tất cả chỉ đổi lấy sự tuyệt vọng, cô quạnh và cảm giác mất mát không sao bù đắp nổi.

Ôi tình yêu !!!

No comments: